Thứ Năm, 7 tháng 6, 2012

Ðấng Kitô là Chúa 08/06 – Thứ sáu tuần 9 Thường Niên


"Sao họ có thể bảo Đức Kitô là Con vua Đavít?"
Lời Chúa: Mc 12, 35-37

Khi ấy, Chúa Giêsu cất tiếng giảng dạy trong đền thờ rằng: "Sao các luật sĩ lại nói Đấng Cứu Thế là con vua Đavít? Vì chính Đavít được Chúa Thánh Thần soi sáng đã nói: Thiên Chúa đã phán cùng Chúa tôi rằng: "Con hãy ngồi bên hữu Cha, cho đến khi Cha đặt các kẻ thù con làm bệ dưới chân con". Chính Đavít gọi Người là Chúa, thì sao Người lại có thể là Con Đavít được?" Và đám dân chúng thích thú nghe Người nói.


SUY NIỆM 1: Ðấng Kitô là Chúa

Cuộc đối đầu trực diện giữa Chúa Giêsu và các đối thủ qua đi với việc họ không
còn chất vấn Ngài nữa. Lúc này, tác giả Marcô lại nhớ thêm một cảnh, trong đó chính Chúa Giêsu là người chất vấn. Marcô không xác định rõ kẻ bị hỏi, chỉ ở cuối đoạn ông mới cho biết đông đảo dân chúng lắng nghe Ngài cách thích thú.

Trong lần chất vấn này, Chúa Giêsu đề cập đến tước hiệu mà các luật sĩ gán cho Ngài: con vua Ðavít. Một truyền thống Do thái xa xưa vẫn cho rằng Ðấng Kitô phải thuộc dòng dõi vua Ðavít (2V 7,14-17). Người ta cũng thường gọi Chúa Giêsu là "con vua Ðavít" (x. 10,48; 11,10). Nhưng chắc chắn Chúa Giêsu không tự xưng mình bằng tước hiệu này, vì nó quá hàm hồ, Ngài muốn tránh xa quan niệm về Ðấng Kitô theo kiểu chính trị. Ngài trưng dẫn Thánh vịnh 110, theo đó Ðấng Kitô vừa là con vua Ðavít, vừa được Ðavít gọi bằng "Chúa tôi". Chính Kinh Thánh đã gán cho Ðấng Kitô một phẩm tính cao cả hơn con vua Ðavít và gọi bằng tước hiệu "Chúa". Sau biến cố Phục Sinh, các Kitô hữu đã sử dụng Thánh vịnh 110 để tìm ra các tước hiệu bao hàm trọn vẹn tính cách của Chúa Giêsu: họ tuyên xưng Ngài thực sự thuộc đẳng cấp thần thánh: Ngài đã sống lại và được Thiên Chúa phong làm "Chúa". Ngài lên trời và ngự bên hữu Thiên Chúa (Cv 2,34-36).

Ðức Kitô là Thiên Chúa thật và cũng là người thật. Ðó là lòng tin kiên vững của Kitô giáo. Quá nhấn mạnh tới thiên tính mà bỏ quên nhân tính, hoặc ngược lại, đều là những sai lầm tai hại. Chúa Giêsu là Thiên Chúa thật, như lời thánh Gioan: "Từ khởi thủy đã có Lời, và Lời vẫn ở với Thiên Chúa, và Lời là Thiên Chúa". Nhưng Lời đã thành xác phàm và sống giữa nhân loại để cứu độ con người và nâng con người lên địa vị con cái Thiên Chúa. Nói theo thánh Irênê: Thiên Chúa đã làm người để con người được trở thành Thiên Chúa.

Ước gì đó là niềm xác tín mà chúng ta mang trong lòng, diễn tả ra cuộc sống và sẵn sàng bảo vệ đến cùng.

(Trích trong ‘Mỗi Ngày Một Tin Vui’)

SUY NIỆM 2: Thánh Maccô hớn hở

Khi giảng trong đền thờ. Đức Giêsu lên tiếng hỏi: “Sao các kinh sư lại nói Đấng Kitô là con vua Đa-vít? Chính vua Đa-vít được Thánh Thần soi sáng đã nói:
Đức Chúa phán cùng Chúa Thượng tôi:Bên hữu Cha đây, Con lên ngự trị,Để rồi bao địch thù,Cha sẽ đặt dưới chân Con.Chính vua Đa-vít gọi Đấng Kitô là Chúa Thượng, thì do đâu Đức Kitô lại là con vua ấy được?” Đám người đông đảo nghe Đức Giêsu cách thích thú. (Mc. 12, 35-37)

Thánh Maccô có vẻ rất vui sướng dùng câu hỏi của Chúa Giêsu để kết thúc chương sách đầy những cuộc tranh cãi gay cấn này. Câu hỏi của Chúa không những là lời khẳng định thần tính của Người mà cũng là một kiệt tác “đốn ngã” trong môn võ hagada, môn karaté chính cống. Hai câu của Sách thánh bề ngoài có vẻ mâu thuẫn nhau, nhưng xét cho cùng lại chẳng có gì là mâu thúẫn cả. Hai câu đều đúng, nhưng nói tới những chủ đề khác nhau: con vua Davít theo dòng tộc, nên phải là đấng Mêsia được trông đợi, nhưng đồng thời cũng là Chúa thượng của chính Đavít, người được Thánh Thần soi sáng đã nói:“ Đức Chúa phán cùng Chúa Thượng tôi: bên hữu Cha đây, Con lên ngự trị, để rồi bao địch thù, Cha sẽ đặt dưới chân Con”.
Có nghĩa là trong Truyền thống Do thái, Chúa Giêsu đã là Con Thiên Chúa theo quyền năng. Tiếc rằng chúng ta ít quen với những cuộc tranh biện thuộc loại này, tranh biện của các bậc kinh sư. Trong những cuộc tranh biện này, Chúa Giêsu tỏ ra trổi vượt. Tuy nó làm chúng ta ngạc nhiên, nhưng cũng giúp chúng ta thấy rằng Chúa quên mình để chiều theo những đòi hỏi của người đương thời. Qua cuộc tranh biện này và theo kiểu văn chương đông phương, chúng ta có ở đây lời tuyên bố sáng sủa và rành mạch về thần tính của Chúa Giêsu.

Tập trung vào Đức Kitô

Suốt một tiếng đồng hồ, sau khi đã giải thích rằng Chúa Giêsu là nhân vật mang trọn thân phận con người như ta có thể hình dung ra, một linh mục đã kết thúc bài nói truyện của mình rằng: “Dẫu sao ta cũng đừng quên rằng Chúa Giêsu cũng là Con Thiên Chúa”.
Thế kỷ ta sống đã khắc ghi vào tâm trí chúng ta cách nhìn này, không phải là không có lý bởi vì chúng ta đã đến muộn, nhưng phản ứng không phải là chối bỏ. Nói rằng Chúa Giêsu là siêu sao, là hippi, là nhà xã hội, cũng tốt thôi, nhưng nói Đúc Giêsu là Con Thiên Chúa nhập thể thì tôi càng thích hơn.
Điều làm nên cái tôi sâu xa của Đức Kitô, làm cho Người trở nên con người duy nhất và rất cần thiết cho mọi người sinh ra trên trần gian này, chính bởi Người là Thiên Chúa ở với chúng tôi. Sứ mệnh của Người không phải là phàm tục hóa vũ trụ, nhưng là lôi kéo vũ trụ đi vào dòng chảy tràn sự sống Thiên Chúa. Thiết tưởng chẳng cần ai phải suy tôn Người là bậc vĩ nhân, anh hùng, là những con người chúng ta sẽ luôn luôn có; Người đã đến trần gian này chỉ để đưa chúng ta nhập vào gia đình của Người mà thôi. Bởi ta chỉ muốn cho Người nên giống ta, nên như người của chúng ta, mà ta thường quên trở nên Người. Thế mà xem ra chính đó lại là lý do đưa Người đến với ta vậy.

SUY NIỆM 3: Dòng Tộc Vua Ðavít

Theo phong tục vùng Trung Ðông, thật không thể nào tưởng tượng được một người cha có thể gọi con mình là chúa của tôi. Và chúng ta nhận thấy các luật sĩ trong đoạn Phúc Âm trên không thể trả lời câu hỏi của Chúa Giêsu vì họ bị giới hạn trong lãnh vực tự nhiên, chỉ hiểu về Ðấng Thiên Sai là dòng tộc vua Ðavít mà thôi. Những người Kitô đầu tiên đọc đoạn Phúc Âm này đều hiểu dễ dàng câu trả lời cho vấn nạn. Làm sao vua Ðavít có thể gọi Ðấng Thiên Sai thuộc dòng tộc con cháu mình là Chúa mình cho được? Sự việc có thể được khi nhìn nhận Chúa Giêsu Kitô, Ðấng Thiên Sai có hai nguồn gốc: Ngài là Thiên Chúa, là Con Thiên Chúa, có nguồn gốc thần linh nhưng đồng thời đã nhập thể làm người trong dòng tộc vua Ðavít. Như là con người, Chúa Giêsu là con vua Ðavít, thuộc dòng tộc vua Ðavít; nhưng như là Thiên Chúa, Ðấng Thiên Sai là Thiên Chúa có trước vua Ðavít và đáng được vua Ðavít gọi là Chúa của mình.

Chúa Giêsu Kitô là Ðấng Thiên Sai, là Thiên Chúa thật và là con người thật. Ðó là sự thật, là câu trả lời cho vấn nạn, là đức tin của người Kitô đầu tiên và cũng là đức tin của mỗi người chúng ta hôm nay.

Trong đoạn Phúc Âm vừa đọc lại trên đây với vấn nạn đặt ra cho các luật sĩ, Chúa Giêsu muốn chứng minh hai điều:
- Các nhà thông luật Do Thái không phải là những vị lãnh đạo tôn giáo đích thực và cũng không thể biết được đúng thực thể Ðấng Thiên Sai là ai. Chỉ chính người trong cuộc, tức là Ðấng Thiên Sai mới có thể nói đúng về chính mình là ai.
- Chúa có hai nguồn gốc: là con người thật từ dòng tộc vua Ðavít; và là Thiên Chúa thật, Thiên Chúa nhập thể làm người.

Và khi sửa sai hình ảnh về Ðấng Thiên Sai, Ðấng không còn chỉ là một con người của dòng tộc vua Ðavít nữa, thì Chúa Giêsu cũng sửa sai được những quan niệm quá ư chính trị của người Do Thái về Ðấng Thiên Sai. Thật vậy, sau cuộc lưu đày bên Babylone trở về, những người Do Thái đang mong chờ một Ðấng Thiên Sai, con vua Ðavít, một vị lãnh đạo chính trị để thiết lập vinh quang và quyền lực của triều đại vua Ðavít và giải phóng dân khỏi cảnh bị đế quốc Rôma đô hộ. Mặc dù Chúa Giêsu không chối bỏ hoàn toàn tước hiệu của Kinh Thánh Cựu Ước gọi Chúa là con vua Ðavít, nhưng khi xác định thêm về chính mình như là Thiên Chúa, Chúa Giêsu mời gọi những kẻ tin nhận Ngài hãy vượt qua khỏi giới hạn của lãnh vực thuần tuý chính trị để bước vào trong lãnh vực đích thực của ơn cứu rỗi, của sự giải thoát khỏi tội lỗi để sống như những con cái Thiên Chúa trong bất cứ hoàn cảnh nào.

Phải, con người phàm trần, dù thông thái đến đâu đi nữa, cũng không thể tự mình biết về Thiên Chúa, về Chúa Giêsu Kitô - Ðấng Cứu Thế nếu không có ơn trên soi sáng và nhờ qua mạc khải của chính Ðấng từ trên cao mà đến, từ Thiên Chúa mà đến. Thật đúng như lời thánh Gioan tông đồ đã nói trong phần nhập đề của sách Phúc Âm của ngài: "Không ai đã nhìn thấy được Thiên Chúa bao giờ. Nhưng Con Một Ngài là Thiên Chúa và là Ðấng hằng ở nơi cung lòng Thiên Chúa Cha, chính Người đã tỏ cho ta biết mà thôi. Chúng ta hãy nâng tâm hồn lên để chúc tụng Chúa, chúc tụng Ðấng nhân danh Chúa mà đến cứu rỗi chúng ta là Chúa Giêsu Kitô".

"Lạy Chúa, con vua Ðavít, xin thương xót con". Này đây, chúng con dâng lời chúc tụng Chúa trong vinh quang phục sinh và đang ngự bên hữu Thiên Chúa Cha. Chúa là ánh sáng, là đường, là sự thật và là sự sống của chúng con. Xin thương giúp chúng con tin nhận Chúa là Ðấng cứu rỗi và ban cho chúng con Thánh Thần Chúa để chúng con làm chứng cho Chúa trước mặt anh chị em.

(Trích trong ‘Mỗi Ngày Một Tin Vui’)


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét