Mời đọc và suy gẫm
Hạnh phúc nhờ buông xả !
Có người nọ nghe
nói về một đạo sư nổi tiếng nên tìm đến hỏi đạo. Đến nơi, anh thấy trong
nhà của vị đạo sư trống trơn, chỉ có một cái giường, một cái bàn, một
cái ghế và một cuốn sách.
Anh ngạc nhiên hỏi: "Sao nhà đạo sư trống trơn, không có đồ đạc gì cả?"
Đạo sư hỏi lại: "Thế anh có hành lý gì không?"
Anh đáp: "Dạ có một va li".
Đạo sư hỏi: "Sao anh có ít đồ vậy?"
Anh đáp: "Vì đi du lịch nên đem ít đồ".
Đạo sư nói: "Tôi cũng là một người du lịch qua cuộc đời này nên không mang theo đồ đạc gì nhiều".
Chúng
ta thường quên mất mình chỉ là khách du lịch qua cuộc đời này, lầm
tưởng mình sẽ ở mãi nơi đây, nên tham lam, ôm đồm, tích trữ quá nhiều đồ
vật, tài sản. Đàn bà thì chất chứa quần áo, vòng vàng, nữ trang. Đàn
ông thì máy móc, xe hơi, ti vi, máy điện tử.
Tranh Chấp
Mỗi khi có sự tranh chấp, buồn phiền, chúng ta thường có khuynh hướng đổ lỗi cho người khác. Sau đây là ba trường hợp:
a. Người chưa biết đạo thì luôn cho mình đúng và người kia lỗi 100%.
b. Người bắt đầu học đạo, biết tu thì thấy cả hai bên đều có lỗi 50%.
c. Người hiểu đạo thì thấy mình lỗi 100%.
1/
Người chưa biết đạo thì luôn cho mình đúng 100%. Do vô minh và chấp ngã
quá lớn, cho mình là người quan trọng nhất, nghĩ cái gì cũng phải, cũng
đúng, nên xảy ra chuyện gì trái ý cái ngã (cái ta) thì tức giận bắt lỗi
người khác. Thí dụ một chuyện thật xảy ra ở Hoa Kỳ, có một bà già vào
mua cà phê tại tiệm Starbucks, không biết vì lý do gì, bà uống ly cà phê
bị phỏng miệng. Thế là bà nổi giận làm đơn kiện tiệm này đã bán cho bà
ly cà phê quá nóng khiến bà bị phỏng miệng và đòi bồi thường hai triệu
đô la. Bà ta không thấy lỗi mình là khi cầm ly cà phê lên, nếu thấy nóng
thì phải biết thổi cho nó nguội rồi mới uống, đàng này có thể vì tham
ăn, tham uống, thấy ly cà phê bốc
mùi thơm phức, mờ mắt húp cái ực nên bị phỏng miệng. Trong khi đó biết
bao nhiêu người khác uống đâu có bị phỏng? Không những không biết lỗi
mình mà còn đi kiện người ta!
Một
chuyện khác có thật cũng xảy ra tại Hoa Kỳ. Một ông nọ đưa bộ đồ vét
(veste, suit) đến một tiệm giặt ủi. Khi lấy bộ đồ về thì nhận ra cái
quần không phải của mình. Ông đem trả lại tiệm và khiếu nại. Khoảng một
tuần sau, chủ tiệm đưa cho ông một quần khác, nhưng ông vẫn không công
nhận là quần của ông. Thế rồi ông làm đơn kiện tiệm giặt ủi. Chủ tiệm đề
nghị bồi thường ông 12.000 đô la nhưng ông không chịu mà đòi 54 triệu.
Đương nhiên là quan tòa đã bác đơn của ông ta.
2/
Người bắt đầu học đạo và biết tu thì thấy cả hai bên đều có lỗi 50%. Ở
đây nói 50% là nói tượng trưng, vì có thể là 40% và 60%, hoặc 30% và
70%, hoặc 20% và 80%, v.v... Khi xảy ra một sự tranh chấp, cãi nhau thì
đương nhiên phải có một người bắt đầu. Thí dụ như ông A và bà B cãi
nhau. Ông A là người bắt đầu, nhưng nếu bà B im lặng bỏ đi, không chửi
lại thì ông A không thể đứng đó chửi mãi. Nhưng nếu ông A nói một câu và
bà B nói lại hai câu thì ông A sẽ tức lên nói ba câu hoặc năm, sáu câu
liên tiếp. Và nếu bà B không biết ngừng thì cuộc cãi nhau sẽ leo thang.
Nếu bà B biết ngừng thì cuộc khẩu chiến sẽ chấm dứt. Nhưng sau đó cả hai
bên đều mang vết thương lòng và
hận nhau. Về nhà, nếu bà B là người hiểu đạo thì sẽ nhận ra mình cũng
có lỗi trong chuyện cãi nhau, và nếu nhận ra mình có lỗi 40% thì cơn
giận của bà sẽ giảm xuống 40%. Nếu bà B nhận ra mình có lỗi 60% thì cơn
giận của bà sẽ hạ xuống 60%.
3/
Người hiểu đạo thì thấy mình lỗi 100%. Trong một cuộc tranh chấp mà
thấy mình lỗi 100% thì coi bộ lỗ quá. Nhưng nếu hiểu đạo, đạo ở đây là
luật nhân quả và nhân duyên thì biết là không thể nào tự nhiên vô cớ mà
người kia lại gây sự với mình. Có thể mình đã nói hoặc đã làm điều gì
tổn thương người ta mà mình không nhớ. Và nếu xét cho kỹ mà vẫn không
thấy mình làm gì sai quấy thì có thể đời trước, hay nhiều kiếp trước
mình đã não hại người ta, nên bây giờ họ gặp lại mình thì gây sự, kiếm
chuyện trả thù.
Thấy mình lỗi đã là quý, nhưng nếu biết xin lỗi thì càng quý hơn vì có thể giải tỏa ân oán và oan gia.
Hạnh phúc xả ly
Ở
đời người ta thường cho hạnh phúc là có được cái này, cái kia: Có nhà
lầu, xe hơi, có vợ đẹp, con ngoan, có tài sản, quyền thế, v.v... Khi
chưa có thì muốn có, làm đủ mọi cách để cho có. Có rồi thì sợ mất hoặc
xem thường rồi lại muốn có cái khác. Nếu không được thì buồn phiền, bất
mãn, khổ sở.
Người
biết tu thì thấy "không có" là một hạnh phúc. Không có ở đây là do trí
tuệ quán chiếu thấy mọi sự phiền toái đều do ham muốn mà ra. Bởi thế
người tu không muốn có, nếu đã có rồi thì tập xả ly. Vì những thứ "có"
trên thế gian này đều là ràng buộc.
Tuy
nhiên đối với những người chưa có, chưa thỏa mãn được những mong ước,
thèm khát, còn mải mê chạy theo vật chất thì xả ly là một việc thật khó
làm, vì họ chưa có thì lấy gì mà xả bỏ.
Ðức
Phật khi còn là thái tử đã có vợ con, vàng bạc, của cải, cung phi mỹ
nữ, đầy đủ vật chất mà trong lòng vẫn nặng trĩu âu lo, không cảm thấy
hạnh phúc. Do đó Ngài mới xả bỏ ra đi tìm chân lý, tìm hạnh phúc chân
thật. Trong khi đó có những người tu lại chạy theo vật chất, của cải,
tài sản, danh lợi bởi vì trong đời họ chưa được thỏa mãn, chưa cảm thấy
có đầy đủ. Chỉ khi nào có được rồi và trải qua kinh nghiệm thấy những
thứ mà họ đã nhọc công tìm kiếm chỉ đem lại phiền toái và khổ đau thì
lúc đó ý nghĩ xả ly mới xuất hiện.
Trước
hết có thân thì phải lo cho thân ăn, mặc, ở, sống. Phải đi làm kiếm ăn,
phải mua quần áo mặc, phải thuê nhà ở tránh mưa nắng. Khi thân đau ốm
phải lo thuốc men, chạy chữa. Nếu có gia đình thì phải lo làm ăn buôn
bán kiếm tiền nuôi vợ con. Suốt ngày chỉ lo suy nghĩ và làm đủ mọi
chuyện cho cái ta và những thứ của ta.
Hạnh
phúc xả ly tương đương với thiểu dục tri túc, có nghĩa là tâm không ham
muốn, và luôn cảm thấy đầy đủ dù trong tay không có gì hết. Với người
tu, không có sở hữu gì thật là một hạnh phúc. Nói như vậy có vẻ ngược
đời, nhưng người tu là kẻ đi ngược dòng đời kia mà!
Xả
ly giống như người đang mang gánh nặng trên vai mà đi, nay bỏ được gánh
nặng xuống thì cảm thấy nhẹ nhàng sung sướng vô cùng. Người tu cần tập
xả ly, vì xả nhiều chừng nào thì nhẹ chừng nấy. Xả ly không có nghĩa là
phải vứt bỏ hết tài sản, của cải đang có.
Xả
ly trước hết là xả bỏ sự ham muốn và buồn giận trong tâm, kế đến là xả
bỏ sự bám víu vật chất bên ngoài. Tuy sống giữa tài sản, vật chất, nhưng
tâm không còn nhớ nghĩ những thứ đó là của ta, nếu có ai xin hoặc mất
thì xem như nhẹ gánh nặng.
Tập
xả ly tới mức cùng cực thì khi chết, ta xem như trút hết gánh nặng,
nhất là cái thân tứ đại già yếu, bệnh hoạn. Ta đã phải mang nó trên vai
suốt cả cuộc đời, nay bỏ được nó, há không phải là sung sướng lắm sao?
Vì thế các thiền sư đắc đạo, khi chết đều vui vẻ an nhiên tự tại ra đi.
Khi
đói thì ta thèm ăn, nhưng khi ăn thì đòi thứ này thứ kia rồi ăn cho cố,
đau bụng, nặng bụng, khó thở. Khi khát thì thèm uống, nhưng khi uống
thì thích những thứ độc hại như rượu bia, rồi say mèm, ói mửa. Nhiều khi
sinh ra ung thư hay sưng gan.
Người
tu là người đi tìm hạnh phúc chân thật, hạnh phúc này chỉ có khi tâm
không còn bám víu, dính mắc, thèm khát mọi sự vật trên đời này. Như vậy
hạnh phúc chính là sự giải thoát của tâm ý. Và muốn có giải thoát thì
phải tập xả ly. Hãy nhìn vào tự tâm, xem mình còn bám víu, dính mắc, ưa
ghét cái gì không? Có người xả bỏ được vợ con nhưng lại dính mắc vào
chùa chiền, xả bỏ được tài sản nhưng lại dính mắc vào danh lợi, địa vị.
Xả bỏ được cái này nhưng rồi lại dính mắc vào cái khác!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét